Chương 118

Mưu Đoạt Phượng Ấn

9.505 chữ

08-03-2023

Tần Uyển hít sâu một hơi: "Tiền thưởng này do ta mất công chuẩn bị tỉ mỉ, đương nhiên phải kiểm tra cho rõ mới được." Dứt lời, nàng nhìn ba tỷ muội Từ gia, áy náy nói, "Đố đèn nhiều câu, hỏi hết có hơi phiền phức.

Mọi người nghỉ ngơi đi, ta ra ngoài là được."

Sau đó nàng phân phó Hoa Thần và Nguyệt Tịch: "Các ngươi ở đây phụng dưỡng, trà và điểm tâm đều không được thiếu, ta đi một lát sẽ quay lại."

Hoa Thần và Nguyệt Tịch theo lời ở lại.

Đây là Tần phủ, các nàng vốn không cần phải lo Tần Uyển xảy ra chuyện.

Tần Uyển cứ dễ dàng đuổi mọi người đi như vậy, cất bước đi về phía trước.

Đường Du lùi nửa bước nhường đường.

Hai người lần lượt rời khỏi phòng khách, đi xuyên qua một hành lang dài đến trúc viên.

Cảnh trí trúc viên thanh u, vào mùa đông cũng một màu xanh biếc.

Có điều nơi này khá nhỏ, hôm nay không bố trí gì, các khách khứa cũng không có lòng qua đây, tiện cho họ nói chuyện.

Cả quãng đường Tần Uyển đều trầm mặc, tim đập loạn nhịp.

Vào trúc viên, nàng mới dừng lại, xoay người nhìn Đường Du.

Hắn run rẩy gọi: "Tư Uyển?"

Hai chữ này vẫn để lộ sự không tin, hắn thật sự sợ nhận lầm người.

Nàng đưa hộp gấm đựng cửu liên hoàn cho hắn: "Đừng chơi vào ban đêm."

Đường Du duỗi tay nhận lấy.

Nàng hít sâu một hơi, lại xoay người đi về phía trước.

Giữa rừng trúc có mấy tảng đá giả để cung nhân ngồi.

Nàng tùy tiện ngồi xuống, vỗ vỗ bên cạnh, hắn bật cười, cũng ngồi xuống.

Giữa hai người chỉ cách nhau nửa cánh tay, bọn họ im lặng một lúc, hắn hỏi: "Sau này nàng báo thù thành công không?"

"Có." Tần Uyển gật đầu, "Ta đã hủy hoại Đại Ngụy."

"Cái gì?" Đường Du giật mình nhìn nàng.

Nàng khẽ cười nhìn qua, nghiêng đầu hỏi: "Sao hả? Rất bất ngờ à? Có vài chuyện quạt gió thêm củi là ngươi giúp ta làm đấy."

Đường Du ngây ngốc.

Hắn nhớ lại những chuyện xa xưa, nhớ lại suy đoán mình từng có, chẳng qua đều bị nàng phủ nhận.

Hắn trầm tư một hồi, lại hỏi: "Là Vệ Xuyên sao?"

"Ừ." Nàng lại gật đầu.

"Vậy sau đó?" Hắn hỏi ngay.

"Sau đó ngài ấy đăng cơ, sửa quốc hiệu thành Thịnh." Nàng mỉm cười, "Ngài ấy ấy muốn phong ta làm hoàng hậu, ta không chịu, ngài ấy không ép ta.

Ta ra ngoài du sơn ngoạn thủy rất lâu, tới đại mạc, qua Giang Nam, còn tới Nhược Mạc Nhĩ gặp hai tỷ muội Giai Dĩnh và Giai Duyệt.

Khi ấy Niệm Niệm đi với ta, nó rất vui."

Đường Du nghe vậy không khỏi vui mừng.

Nhưng rồi hắn đột nhiên căng thẳng nhìn nàng chằm chằm, tuy hỏi: "Hết rồi?"

"Ta du ngoạn ở bên ngoài khoảng ba năm, cuối cùng hồi kinh.

Khi đó Vệ Xuyên vẫn cô độc một mình, Tư Yên đã tái giá, mấy người Hoa Thần và Nguyệt Tịch đều đã gả đi.

Mấy ngày liên tiếp ta tới nhà họ thăm hỏi, đột nhiên rất hâm mộ họ, đột nhiên cũng muốn có một gia đình."

Đường Du càng nghe càng căng thẳng, cắn răng, nghe nàng nói tiếp.

"Thời gian ta ở Từ gia rất nhẹ nhàng.

Nhưng lúc đó ta cũng sợ, ta cứ nghĩ cha mẹ sớm muộn gì cũng rời khỏi ta, ta đây chỉ còn lại một mình.

Những việc đó thế mà khiến ta không ngủ được, sau đó đột nhiên có một ngày...! Không biết tại sao ta lại vào cung, hỏi Vệ Xuyên có còn muốn cưới ta hay không."

Ánh mắt Đường Du ảm đạm xuống, nhưng nhìn nụ cười của nàng, hắn che giấu cảm xúc của mình, bình thản hỏi: "Y đồng ý."

"Ngài ấy uống rất nhiều rượu, mừng đến mức một đêm không ngủ được.

Cuối năm đó, ta trở thành hoàng hậu của Đại Thịnh."

Nỗi lòng Đường Du trở nên phức tạp, hắn không dám truy hỏi những chuyện phía sau, nhưng Tần Uyển vẫn đắm chìm trong hồi ức, tiếp tục kể.

"Sau này...!Chúng ta cũng có một trai hai gái.

Nhưng có lẽ do quốc gia mới định, chuyện cần lao tâm quá nhiều, chưa đến năm mươi tuổi Vệ Xuyên đã qua đời, để lại mình ta làm thái hậu hơn ba mươi năm.

Nhi tử của chúng ta kế vị, nó hình như..." Nói tới đây nàng cười nhạo, "Nó hình như rất giống nhi tử nhà bình thường, quan điểm bất đồng với ta, lúc nào cũng tranh luận với trưởng bối.

Nhưng nó vẫn là đứa trẻ hiếu thuận, đối xử với hai muội muội đều rất tốt, với Niệm Niệm cũng vậy."

Đột nhiên Tần Uyển cảm thấy nửa đời sau của mình tuy làm thái hậu nhưng lại hết sức bình phàm.

Khi còn trẻ, nàng từng cho rằng thù diệt môn sẽ là chuyện lớn cả đời không thể tiêu tan.

Nhưng khi già đi, những hận thù đó cũng phai nhạt, ngay cả chuyện báo thù kinh tâm động phách cũng trở nên mô hồ.

Sau khi tất cả trần ai lạc định, cuộc đời của nàng an ổn đến bất ngờ.

Điều tiếc nuối duy nhất chính là Đường Du không còn nữa.

Cả đời nàng đều nhớ đến hắn, mãi đến lúc lâm chung nàng vẫn nghĩ nếu hắn còn sống thì tốt biết mấy.

Nhớ lại, đáy mắt Tần Uyển khẽ run lên, nàng nghiêng đầu nhìn hắn.

Hắn phát hiện ánh mắt của nàng, lần nữa mỉm cười, lại hỏi: "Vậy khi nào nàng trở về?"

"Đầu thai hả?" Tần Uyển bật cười, "Bốn tuổi.

Lúc ta tỉnh lại là ngay sinh thần bốn tuổi, cả Tần phủ đều đang chuẩn bị sinh thần cho ta, khiến ta ngây ngốc hồi lâu, phải mất một thời gian mới dám tin Tần gia thật sự không sao."

Đường Du không khỏi tò mò: "Sao Tần gia lại tránh được kiếp đó?"

"Tề Hiên không trở thành thái tử.

Thời điểm tiên đế định phế thái tử, tổ phụ ta đã toàn lực bảo vệ ngài ấy." Tần Uyển nói.

Đường Du cả kinh: "Vậy tân quân lúc này là..."

"Ngươi mới biết à?" Tần Uyển buồn cười nhìn hắn.

Hắn co cắp cam chịu, nhíu mày: "Sao thừa tướng đại nhân lại thay đổi chủ ý? Chẳng lẽ ông ấy..."

"Ta cũng đoán thế, nhưng ta sẽ không hỏi, cả đời này đều sẽ không hỏi."

Đường Du gật đầu.

"Ta nhớ năm xưa tổ phụ ủng hộ Tề Hiên là vì cảm thấy tính tình Tề Triệt cương liệt, sẽ xảy ra tranh chấp với Nhược Mạc Nhĩ, không bằng để người như Tề Hiên làm hoàng đế.

Nhưng dã tâm của Nhược Mạc Nhĩ bừng bừng, dù Đại Ngụy không làm gì, bọn họ cũng sẽ gây chuyện, không bằng để Tề Triệt tiên hạ thủ vi cường, có lẽ có thể tránh được nhiều tai họa."

"Không sai." Đường Du tán đồng, "Nếu thật sự có thể như vậy, cuộc sống của bá tánh sẽ tốt hơn."

Tần Uyển ừ một tiếng, lại đánh giá hắn, hỏi: "Còn ngươi, trở về khi nào?"

"Đầu tháng chạp."

"Ta không hỏi thời điểm ngươi hồi kinh." Tần Uyển nhíu mày, "Mấy năm trước ta ỷ vào việc đồng ngôn vô kỵ, không ít lần nói bóng nói gió với ngươi, nhưng ngươi thoạt nhìn không biết gì cả."

Đường Du khẽ cười: "Thật sự là đầu tháng chạp.

Khi tỉnh lại ta đang ở trạm dịch trên đường hồi kinh.

Ta không rõ tình hình, vừa mở cửa liền thấy nương của ta, sợ tới mức hồn cũng muốn bay đi."

"Ha ha ha." Tần Uyển bật cười, trong lòng rất muốn hỏi hắn: Vậy còn ghen nàng và Vệ Xuyên thanh mai trúc mã không?

Nhưng nghiêng đầu nhìn hắn, nàng biết hắn đã không còn là hắn của trước đây.

Hắn không tiến cung, không chịu cung hình, Đường gia vẫn còn.

Một công tử nhà quan như hắn có con đường quang minh phía trước, cuộc đời rộng lớn, sẽ có rất nhiều điều tốt đẹp chờ hắn, hắn có lẽ sẽ không còn tâm tư đó với nàng.

Nàng nghĩ, hắn là người tốt, mà nàng thì không.

Nàng từng tính kế để được thánh sủng, với hắn không phải cũng vậy sao? Nàng biết cách bắt chẹt hắn thế nào, hắn chưa chắc đã không biết.

Bây giờ lần nữa tương phùng, nàng thấy mọi việc của hắn thuận lợi thì nên thấy đủ, không nên vì tư tâm mà quấy nhiễu hắn nữa.

Nàng nghĩ về hắn bao nhiêu năm, mong ước cũng chỉ có vậy.

Đời trước của hắn đã quá đau khổ, chỉ hơn hai mươi năm ngắn ngủi lại chẳng có bao nhiêu ngày lành.

Mà hiện tại, cuối cùng mọi thứ đều tốt đẹp.

Tần Uyển thở dài, cười nói: "Mong ngươi một đời trôi chảy."

"Nàng cũng vậy." Đường Du vẫn còn lời muốn hỏi, nhưng hắn lại nhịn xuống, đứng dậy, "Ta đi dạo một lát."

Tần Uyển gật đầu: "Cứ tự nhiên."

Đường Du rời đi, cố khống chế cảm xúc.

Hắn nghĩ, cứ vậy đi.

Nếu cuộc đời nàng đã mỹ mãn, vậy cứ để nàng tiếp tục vui vẻ, đừng có thêm gánh nặng nữa.

Tần Uyển một mình ngồi đó thêm một lát, cũng rời khỏi rừng trúc, về phòng khách.

Trong phòng khách, ba tỷ muội Từ gia cũng đã rời đi.

Hoa thần và Nguyệt Tịch còn đang chờ, thấy họ, nàng cười nói: "Đi thôi, chúng ta qua chỗ kích trống truyền hoa xem náo nhiệt đi."

"Được!" Nguyệt Tịch lập tức đồng ý.

Chủ tớ ba người kết bạn ra ngoài, đi về hướng có tiếng cười của tiểu hài tử.

...

Yến hội của Tần phủ hôm nay đến nửa đêm mới tan, Đường Du về nhà lại trằn trọc khó ngủ.

Hắn nằm trên giường lăn qua lộn lại, tâm trạng ngày càng bực bội.

Hắn mở to mắt nhìn chằm chằm hoa văn trên màn giường, thở dài, thầm mắng bản thân tham lam.

Hắn vốn đã suy nghĩ rõ ràng, chỉ cần gặp lại nàng là tốt rồi.

Không chỉ gặp mặt, hắn còn được biết mọi chuyện.

Bây giờ mọi thứ đều rõ ràng, hắn lại không nhịn được mà hy vọng xa vời, không nhịn được mà ảo tưởng những chuyện hắn không nên nghĩ.

Hắn đưa tay lên trán, nỉ non: "Vẫn còn Vệ Xuyên."

Tình cảm của nàng và Vệ Xuyên không ai sánh được.

Đời trước tuy hắn chết vì nàng, nhưng cuối cùng vẫn là Vệ Xuyên bảo vệ nàng, cho nàng một gia đình mà nàng chờ mong.

Đường Du cười chua xót.

Hắn phát hiện dù sống thêm một đời, hắn vẫn ghen ghét với Vệ Xuyên, nhưng đồng thời cũng thật lòng cảm kích.

Đường Du trở mình, vùi mặt vào gối.

A Uyển không nợ hắn.

Nàng vui vẻ là được.

Hắn tự nói với chính mình.

Qua tết thượng nguyên, thời gian ăn tết hết.

Đại điển đăng cơ của tân đế diễn ra vào ngày hai tháng hai, đúng ngày rồng ngẩng đầu, cho nên văn võ bá quan vừa thượng triều liền bận rộn không ngừng.

Có điều những việc này không ảnh hưởng tới người trẻ tuổi.

Trường tư của Tần phủ mở lớp vào mười sáu tháng giêng như thường, tiên sinh và phó mẫu đương nhiên phải kiểm tra công khóa trước, dù là nam hài hay nữ hài đều vì việc học hành mà bị đánh vào lòng bàn tay.

Tần Khác xưa nay học hành chăm chỉ nên không bị phạt, nhưng có một bài văn viết không đạt chuẩn, bị tiên sinh bắt về viết thêm mấy bài.

So ra, người "mới tới" như Đường Du và Đường Di tránh được một kiếp, không phải bị giáo huấn như những người khác..

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!